Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2012

Ai là ComputerBoy?!

Bạn có thể phân biệt ComputerBoy này với ComputerBoy kia? Không ngờ là Blogger cho đăng ký tên hiển thị thoải mái, không kiểm tra trùng!

Mất cân bằng...

Hình ảnh
Là người yêu thiên nhiên, yêu tự do nhưng rất hiếm khi mình có được cái tự do mà mình muốn... Để rồi một ngày nọ mình đã nhận ra rằng " cái tự do giữa vô vàn ràng buộc chính là sự cân bằng của các ràng buộc đó. " Nhưng dạo này sự mất cân bằng trong cuộc sống của mình đã quay trở lại làm mình hết sức mệt mỏi! Và tình cờ trong danh sách các bài hát tiếng Pháp mình đang nghe có 3 bài rất đúng tâm trạng... Không biết đến hết đời này mình có học được cách sống cân bằng giữa thế gian này không nữa?! Comme un Arbre Dans la Ville Comme un arbre dans la ville Je suis né dans le béton Coincé entre deux maisons Sans abri, sans domicile Như cây xanh mọc giữa phố phường Tôi sinh ra trong khối bê-tông Bị kẹp giữa hai ngôi nhà đứng Không mái che, không dòng địa chỉ Comme un arbre dans la ville J'ai la fumée des usines Pour prison, et mes racines On les recouvre de grilles Như cây xanh mọc giữa phố phường Tôi có khói từ bao nhà máy Và rễ tôi, để giam cầm chú

To BE or to SEE (Voir, Savoir, Avoir,... et Être)

Hình ảnh
Everyone is oneself, but Not all ones see themselves. People want to see things, but They don't want to be things. Someone may see happiness And wants to be a happy one, but She can't be happy, since She doesn't have happiness She doesn't know what it is, meaning... She doesn't really see it! Seeing one, thus I know one, Knowing one, thus I have one, And it's just... I am that one. A complete seeing is thus being!

Những mẩu chuyện Phá chấp

Hình ảnh
1. Núi chẳng dời thì ta dời! Một ngày nọ đám đệ tử ham thích thần thông hỏi sư phụ: - Đệ tử: Thầy ơi, thầy chỉ tụi con thuật di sơn đảo hải (dời non lấp biển) đi. - Sư phụ: Được, vậy các con hãy đứng đây, chú tâm nhìn vào ngọn núi đằng kia... Thầy sẽ làm cho nó xích lại gần ta. Đám đệ tử tập trung dòm núi suốt 3 ngày 3 đêm mà chẳng thấy có tác dụng gì cả,... khi thấy sư phụ từ trong nhà thong thả đi ra thì liền nhao nhao lên: - Đệ tử: Thầy ơi, sao chẳng thấy ngọn núi đó động đậy gì cả vậy? - Sư phụ: Vô dụng, vô dụng! Các con tu tập bao lâu rồi mà vẫn còn chấp cái ngọn núi!?! - Đệ tử: Dạ chúng con không hiểu ạ. - Sư phụ: Vậy thì đi theo ta, ta sẽ chỉ cho thấy. Sau khi dẫn đám đệ tử cố chấp đến chân núi, sư phụ dừng lại bảo: - Sư phụ: Các con đã thấy núi xích lại gần ta chưa? - Đệ tử: Dạ gần, nhưng đó là do Thầy đi đó chứ... - Sư phụ: Cố chấp, cố chấp! Chẳng phải là núi không thể dời đi, nhưng để dời nó đi một li phải tốn công gấp tỉ lần ta đi tới nó. Vậy sao cứ phải cố ch