Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 8, 2010

Điên mà tỉnh, tỉnh mà điên!

" Đoàn tàu lao lên phía trước bỗng từ xa có một người đàn ông chạy ra đứng giữa đường ray tiểu tiện. Tài xế nhấn còi liên hồi để cảnh báo. Khi người đàn ông ấy kịp nhận ra, ngẩng đầu lên thì tất cả đã quá muộn dưới những chiếc bánh sắt đen đúa. " Ôi, ý thức của người dân... " Đoạn đường ngang gần khách sạn Kim Liên có bà cụ bán chè chén nhiều năm liền làm gác chắn sống hễ có tàu đến là cụ ra điều tiết giao thông. " " Ở Nam Định còn có 2 người điên tự nguyện làm gác chắn đấy, cũng phất cờ ngăn những người muốn vượt gác chắn lúc có tàu " Tôi cứ thầm nghĩ, lạ thật, tại sao người già, người điên lại muốn ngăn chặn những người trẻ khỏe, tỉnh táo đâm đầu vào chỗ chết. Vì người già thì đã thấy được cái quý giá của cuộc đời, còn người "điên" chẳng qua là người ta đã quá chán cái xã hội điên đảo đảo điên này rồi nên mới chui vào cái vỏ bọc đó mà thôi. Họ "điên" nhưng vẫn còn tỉnh táo gấp vạn lần hơn những kẻ "trẻ khỏe" mà chỉ biết chè