Người đàn ông im lặng, dưới đất quỳ như một tượng đài. Người đàn ông trước của người trước, ấn tượng cuối cùng là rũ gục, ôm chân tôi đau đớn van xin, thân hình to cao dềnh dàng như lực sĩ chảy xuống đất chặn cánh cửa ra. Tôi nhấc chân, như rũ khỏi một con sứa, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy đàn ông khóc, mọi tình cảm của tôi tan biến chỉ còn lại sự khinh bỉ. Và tôi toàn gặp những người đàn ông khóc. Không hiểu họ tìm thấy gì trong nước mắt. Ha ha! Nếu Trang Hạ khinh bỉ " giống đàn ông khóc " thì tôi cũng chẳng thể nào coi trọng được những suy nghĩ và cảm xúc đó của người đàn bà/phụ nữ này. Hê hê, trên đời sao lại có nhiều người chỉ biết đến cảm xúc của mình như thế không biết!? Dù có thương yêu, hay thù ghét ai đó thì cũng chỉ là tình cảm dựa trên cảm xúc của chính mình mà thôi; nói tóm lại là tất cả cũng chỉ vì mình! Tuy khó chấp nhận nhưng dần dần tôi cũng phải công nhận đó là một quy luật chung.... :( Đâu đó một câu ranh ngôn bỗng văng vẳng bên tai: " Người không