Cười thế nào cho thực sự bổ dưỡng
Cười người hôm trước hôm sau người cười 😃
Thuốc bổ mà uống nhiều quá thì trở nên thuốc độc. Vậy nên cười thế nào cho thực sự bổ dưỡng?! Theo mình, đó là *cười phá chấp*, cười vào chính những định kiến, quan niệm cứng nhắc, những sự bảo thủ, những cái cho rằng phải thế này mà không được thế kia... ở ngay trong chính mình! Đó là "đẳng cấp cười" cao nhứt!
Bản chất của cười là sự bất ngờ + phấn khích: Khi mình càng cho rằng nó sẽ thế này mà sự thật diễn ra nó lại thế kia thì toàn bộ năng lượng đã bị dồn nén trong những cái khuôn khổ "cho rằng" đó vị vỡ tung ra thành nụ cười. Năng lượng bị dồn nén, tắc nghẽn thì sinh ra đau bệnh, khi nó được giải toả, thông suốt thì mình trở nên khoẻ mạnh, có là cơ chế "bổ dưỡng" của nụ cười.
Nhưng vì không biết bản chất cơ chế đó nên đa số chúng ta chỉ uống thuốc bổ kiểu "mì ăn liền" bằng cách cười người khác, cái khác, vật khác mà thôi. Càng bị căng thẳng bởi những khuôn khổ trong tâm mình như "phải đẹp", "phải tốt", "phải mạnh mẽ", "phải nhân hậu", "phải thành công", v.v. thì người ta càng tìm những đối tượng bên ngoài để cười cho cái sự "đẹp giả tạo", "đạo đức giả", "thùng rỗng kêu to", "yếu mà bày đặt ra gió", "ngu mà tỏ ra nguy hiểm", v.v. Nhưng cười người ta thì chỉ làm mình bớt căng thẳng được lúc đó, dư âm cùng lắm là vài ngày, chứ những khuôn khổ gông cùm kia vẫn còn nguyên trong tâm mình, và đến khi gặp điều trái tai gai mắt mình vẫn bị đau khổ như thường. Chỉ khi nhận ra mình trong đó, nhận ra chính mình đang loay hoay chật vật một cách ngờ nghệch ngô nghê ngớ ngẩn với cả mớ những khuôn khổ hình thức y hệt như cái đứa, cái con, cái vật đang "tấu hài", đang "làm trò lố" trước mặt mình đó, thì mình mới thực sự được vui vẻ mạnh khoẻ suốt đời.
Xin share một clip hài hết sức ý nghĩa: Một bài học cơ bản như "Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao", ý nghĩa tuyệt vời đến gần như là chân lý tuyệt đối... Vậy mà... chỉ cần ta cố chấp, bắt nó phải tuyệt đối như vậy thì... ta chỉ đang làm trò hề mà thôi.
(Các bạn xem và tự cảm nhận nhé!)
Còn ai chưa tự tìm được ý nghĩa thâm sâu cho mình thì thử xem vài phân tích sau nhé:
- Con hiểu cha hơn cha!
- Cha chẳng còn sống được bao lâu nữa!
- Cha! Không có chuyện đó đâu! – Trong bản dịch ghi là "Cha còn khoẻ mạnh lắm mà!" ← Đây là cái khuôn khổ "phải luôn động viên, nói lời tích cực", nhưng nó ẩn giấu đằng sau đó là sự sợ đối diện với sự thật phải mất người thân.
- Cơ thể Ta thì TA là người hiểu rõ nhứt mà! ← Có vẻ như chân lý đấy... nhưng hãy xem tiếp sẽ rõ... (ở phần số 3) - Ví dụ xuyên thời gian
- Ví dụ, for example... – Trong bản dịch ghi là "(Nói cái gì nghe được chết liền)" ← Ở thời Chiến Quốc ngày xưa mà ông cụ nói cả tiếng Anh cơ đấy! Hơn nữa, cụm tiếng Anh "for example" thì ai biết tiếng Nhật cũng dễ dàng nghe ra, vậy mà cái thằng dịch nó lại dốt quá chẳng nghe ra! ← À, không phải đâu, dòm mặt mấy đứa con ông tướng kìa. Thằng dịch nó không dốt đâu, mà nó đang ghi ra suy nghĩ của mấy đứa con đó 😉 Thâm sâu hơn một bậc nhé! - Bài học bất hủ
- Ba anh em hợp lực lại thì sẽ ra sao?...
"Tạch"
Ái da!
Cũng gãy mất tiêu...
Đôi khi cũng có chuyện đó!
← Ông tướng đúng là thâm sâu, không chỉ giảng về việc đoàn kết mà còn cho thấy đừng ỷ lại vào bộ ba của tụi bay nhé, đôi khi cũng bị gãy đó! 😛
- Những trường hợp này thì phải nhờ anh em họ hàng tới giúp một chút nhé
Năm đứa nhé!
Năm đứa mà đồng tâm hiệp lực thì tuyệt đối...
"Tạch"
Vẫn gãy mẹ nó luôn...
← Cứ hễ đụng tới chữ "tuyệt đối" là tuyệt đối tạch nhé! Ông tướng dạy ko những bằng lý thuyết suông mà bằng thực hành hết sức sinh động. 😆
- Nhưng mà... nhưng mà còn bà con cô bác nữa mà. Lần này hãy gom hết thảy họ hàng lại ← Hết sức ý nghĩa nhé, muốn thành công thì phải tập trung toàn bộ lực lượng nhé!
- Có tới tận mười người rồi thì không lẽ nào... chuyện đó (có thể xảy ra)...
"TẠCH!"
← Ông tướng còn khoẻ quá, mười cây tên vẫn bẻ phát gãy luôn!
- Ta chết rồi thì tụi con cứ sống tự do, thích làm gì thì làm! ← Rốt cuộc, ông tướng dạy bài học cuối cùng không phải bằng lý thuyết nữa mà bằng chính thực hành buông xả mọi cố chấp: chấp nhận mình còn khoẻ lắm (tức lúc đầu nói mình biết mình sắp chết là sai), chấp nhận mình không thể bắt mọi thứ theo ý mình được mà chỉ có thể làm hết sức, làm gương tốt nhất mà thôi.
Nhận xét