"Chấp" & "Thương"
- Trời ơi, tức quá! Nó đã chơi ăn gian mà còn cười mình nữa kìa! - Ừ, tánh nó vậy mà, chơi bất chấp luôn mà! Mình chấp nó làm chi cho mệt?! - Nhưng mình bị thua oan ức thì làm sao chịu được?! - Chấp nhận đi là được hết hà! Cứ coi như mình chấp nó lần này đi! - Hả? Chấp nó hả? Vậy là coi như mình "ngon" hơn nó hen! - Ờ... thực ra cũng chẳng phải ai hơn ai cả, chỉ là tự mình thương lấy mình thôi. - Ồ, hay thiệt hen! Mình bị nó chơi gác thì mình tức, "tức" tức là " bị thương " trong lòng, rồi mình tự " thương mình " thì cái vết thương đó được hóa giải. 😃 - Đúng rồi, đơn giản vậy thôi, chẳng cần phải " phá chấp " chi cao siêu hết. Chỉ cần chuyển hết mọi cái " chấp " thành ra " chấp... nhận " là được. 😉 - A ha, chấp nhận được là tình thương ! Chấp [執] (giản thể: 执) Từ nghĩa gốc chữ Hán là " nắm giữ lấy ", như " cố chấp "[固執] (giữ chặt ý kiến, quan điểm), " tranh chấp "