1. Núi chẳng dời thì ta dời! Một ngày nọ đám đệ tử ham thích thần thông hỏi sư phụ: ― Đệ tử: Thầy ơi, thầy chỉ tụi con thuật di sơn đảo hải (dời non lấp biển) đi. ― Sư phụ: Được, vậy các con hãy đứng đây, chú tâm nhìn vào ngọn núi đằng kia... Thầy sẽ làm cho nó xích lại gần ta. Đám đệ tử tập trung dòm núi suốt 3 ngày 3 đêm mà chẳng thấy có tác dụng gì cả,... khi thấy sư phụ từ trong nhà thong thả đi ra thì liền nhao nhao lên: ― Đệ tử: Thầy ơi, sao chẳng thấy ngọn núi đó động đậy gì cả vậy? ― Sư phụ: Vô dụng, vô dụng! Các con tu tập bao lâu rồi mà vẫn còn chấp cái ngọn núi!?! ― Đệ tử: Dạ chúng con không hiểu ạ. ― Sư phụ: Vậy thì đi theo ta, ta sẽ chỉ cho thấy. Sau khi dẫn đám đệ tử cố chấp đến chân núi, sư phụ dừng lại bảo: ― Sư phụ: Các con đã thấy núi xích lại gần ta chưa? ― Đệ tử: Dạ gần, nhưng đó là do Thầy đi đó chứ... ― Sư phụ: Cố chấp, cố chấp! Chẳng phải là núi không thể dời đi, nhưng để dời nó đi một li phải tốn công gấp tỉ lần ta đi tới nó. Vậy sao cứ phải cố ch...
After a long time looking deep into the structure of spacetime and after many times turning things inside-out and outside-in, tonight I came to the following conclusion. Spirorus (spiral torus or torus spiral) is the structure of space-time: Your particles move forward or my waves spread outward or we just turn around, there's no difference ! A spiral torus and a torus spiral are just 2 sides of the same structure which I call " spirorus " (pl. spirori) as illustrated by the pictures below: And as the spirorus turns around... we can see both things going upward (forward in space & time) and things spreading outward! So just depends on the choice of "self", one apears to move in different spacetimes (some ones call "multiple universes") while actually every one just moves around the same Universe. If your self is in a time line ( world line ) orthogonal to my self's time line (world line) then your advance in time will be my mot...
Số là hồi ở Nhật, mình rất hay ăn cái món プリン (purin) mà mình gọi là bánh flăn , bạn mình gọi là caramen , ghi tiếng Anh lại là pudding . Hôm nay tình cờ tìm ra trang Wikipedia tiếng Nhật về プリン thì thấy có quá nhiều cái tên. Ngay cả trong cùng tiếng Anh(Mỹ), cũng có 2 cái tên là crème caramel và flan ! Hai cái tên trong tiếng Việt (nam: flăn, bắc: caramen) cũng lấy từ 2 cái này ra, nhưng có lẽ từ thời Pháp thuộc. Trong khi đó, tiếng Anh nói chung còn gọi nó là custard pudding . Chữ プリン (purin) trong tiếng Nhật thì lấy từ chữ pudding này ra, nhưng hơi bị lắt léo một chút: Púd-ding → Pú-di-N → Pú-ri-N! Nếu chỉ nhìn mặt chữ プリン thì dễ tưởng rằng nó phiên âm cho "prin" (pừ-Ri-n) hay "plin" (pừ-Li-n) theo cách thông thường, nhưng không phải vậy! Người Nhật đọc chữ này nhấn âm đầu /Pú/ nên chữ "ri" trong âm thứ hai nghe rất giống /di/ (một lối phiên âm rất hiếm gặp trong hệ thống phiên âm Katakana), và âm cuối "n" đọc giọng mũi /N/ rất giống /ng/...
After enjoying the scenic beauty of Mount Pure Bliss for a week, the master urged the disciple to continue the journey the next morning. ― Let's go, don't get too engrossed in this place. ― But haven’t we already reached our destination?! After all the time, effort, sweat, and even blood we've spent to get here, shouldn’t we enjoy the fruit of our labor instead of moving on, master?! ― I've allowed you to enjoy it for a whole week. If you think it's not enough, you can stay and enjoy it. I'll go alone. ― It's not about enjoyment. I followed you to reach liberation, not to seek pleasure. If I wanted to enjoy myself, I would have stayed in the city with all its pleasures instead of tiring myself out climbing the mountain with you. ― If you still want liberation, follow me. ― But why do we need to move on when we've reached the destination of liberation? ― This is not the destination. ― Clearly, back in the city, when I asked, “Where do we go to fin...
Hai thầy trò sau một tuần thưởng thức phong cảnh hữu tình ở núi Cực Lạc thì sáng ra thầy lại giục trò lên đường đi tiếp. ― Đi thôi con, đừng để mình chìm đắm vào chỗ này. ― Ủa, chẳng phải chúng ta đã tới đích rồi sao?! Đi bao nhiêu lâu, mất bao sức lực, mồ hồi và cả máu mới tới được đích... không hưởng thành quả mà còn đi đâu nữa thầy?! ― Ta đã cho con hưởng thụ cả tuần qua rồi đó thôi, nếu con thấy chưa đủ thì cứ ở lại hưởng thụ đi, thầy đi một mình. ― Vấn đề không phải là hưởng thụ, con theo thầy là để tới chỗ giải thoát chứ không phải để hưởng thụ. Nếu thích hưởng thụ thì còn đã ở lại trong đời rồi, có bao nhiêu thú vui ở đó chứ theo thầy lên núi chi cho mệt vậy?! ― Nếu còn muốn giải thoát thì theo ta đi tiếp. ― Nhưng tại sao phải đi tiếp khi chúng ta đã tới được đích giải thoát? ― Đây không phải là đích. ― Rõ ràng hồi ở trong thành phố, khi con hỏi “đi đâu để tìm được tự do” thì thầy đã chỉ tay về phía ngọn núi này mà. ― Lúc đó trong thành phố bị nhà cửa che khuất tầm mắt ...
Seiryu Miharashi - nhà ga giữa rừng ngắm sông Vào tháng 3/2019, tuyến đường sắt Nishiki-gawa Seiryū (tỉnh Yamaguchi, Nhật Bản) đã mở một nhà ga độc nhất vô nhị ở giữa rừng núi Mikawa: không soát vé, không lối vào/ra, không dịch vụ hiện đại... mục đích duy nhất chỉ để hành khách dừng chân ngắm cảnh thiên nhiên rừng núi Mikawa hùng vĩ cùng dòng sông Nishiki uốn lượn ngay dưới chân. Wiki: Seiryu Miharashi Station Bản đồ Google: Seiryu Miharashi Station Video clip quay bằng fly-cam: Việc tiếp cận "ga ngắm cảnh" này chính thức thì chỉ có một cách là bắt chuyến xe lửa đặc biệt "tham quan / sự kiện" (event train) để được dừng ở đó khoảng 10 phút. Ngoài ra, dù không được khuyến khích, nhưng bạn hoàn toàn có thể đi xe hơi theo quốc lộ 187 dọc theo bờ đông bắc của sông Nishiki rồi bơi qua sông đến bờ bên kia là tới được nhà ga 😀 Về những cái tên: Vùng rừng núi này thuộc làng Migawa = 美川 = Mỹ Xuyên = "Sông Đẹp" Con sông đẹp này tên là Nishiki-gaw...
Từ nhỏ mình đã thích những người phụ nữ mạnh mẽ, có lẽ vì ảnh hưởng từ mẹ, nên có duyên tiếp xúc nhiều. Nhưng càng tiếp xúc mình càng thấy người thực sự mạnh mẽ từ bên trong rất rất hiếm, kể cả đàn ông, những kẻ thuộc về "phái mạnh", chứ đừng nói chi đến phụ nữ. Hôm nay tình cờ đọc phải cái status "tự sướng" này của những người phụ nữ mạnh mẽ, bao nhiêu ký ức đau buồn bỗng dâng trào toàn những kết cục thương đau của người thân mình sau những thời gian dài (có khi cả đời) tự huyễn hoặc bản thân về sự "mạnh mẽ" theo kiểu này : "Nếu bạn đã từng Khóc cả đêm mà không để ai biết Sáng hôm sau vẫn quần áo chỉnh tề và vui vẻ ra khỏi nhà Thì chắc chắn rằng bạn đã ĐỦ MẠNH MẼ để vượt qua mọi thứ mà KHÔNG CẦN AI GIÚP ĐỠ" -- PhunuToday.vn (Xem thêm sác cơ chế "tránh né nỗi đau" .) Có người phụ nữ dù đang rất buồn và khó chịu trong lòng nhưng hễ khách tới nhà là luôn niềm nở tươi cười, thậm chí đối với n...
Các đồng hồ kim truyền thống đã để lại một hệ thống 12 giờ không phân biệt rõ ràng giữa sáng và chiều. Để làm rõ điều đó, người ta mới đặt ra 2 ký hiệu AM và PM: AM = ante meridiem = trước giữa trưa (before midday) = trước 12:00 trưa, tức viết theo công thức toán học là t < 12:00 trưa . PM = post meridiem = sau giữa trưa (after midday) = quá ngọ (after noon) = sau 12:00 trưa, tức viết theo công thức toán học là t > 12:00 trưa . Nhưng bản thân 2 ký hiệu này, AM với PM, là không đầy đủ và dễ gây hiểu lầm: Dòm sơ qua định nghĩa thì thấy ngay 1 chỗ thiếu: Thế giữa trưa , tức 12:00 trưa thì gọi là AM hay PM ? Rõ ràng, theo định nghĩa thì nó không phải AM, cũng chẳng phải PM , vì lúc đó t = 12:00 trưa thì " t < 12:00 trưa" sai mà " t > 12:00 trưa" cũng sai nốt. Suy nghĩ kỹ hơn thì còn thấy 1 chỗ thiếu nữa, đó là giữa đêm , tức 00:00 khuya (hay theo thông lệ, vẫn gọi 12:00 khuya ) thì gọi là AM hay PM ? Nó là giao điểm giữa ngày trước và ngày s...
Hèm, hồi nãy, vừa nãy thôi, chỉ khoảng nửa tiếng trước, trước khi mình tỉnh dậy để hồi tưởng rồi quyết định ngồi dậy bật máy tính gõ lưu lại những dòng này, mình vừa mới có một cuộc hội ngộ với con ma mang tên Bóng Đè mà mình từng gặp vài lần thuở ấu thơ để rồi bằng bẵng hai mươi mấy năm trời mình tìm lại hoài mà chẳng hề gặp được. Lần này nhờ sự mất ngủ trong chuyến xe đò đêm vừa rồi cùng với vài điều bực bội với phụ nữ đang lẩn khuất trong sâu thẳm tâm hồn mà mình có một cuộc vật lộn nói chuyện với ma Bóng Đè hết sức thú vị và không kém phần kịch tính. Đùng một cái tự nhiên cúp điện. Hai con mắt mở thao láo trong đêm mà cũng chẳng thấy gì. Cái mùng mới giăng xong nhưng chưa kịp tấn, mình giơ tay ra tấn mùng mà ngộ ghê, sao lại chẳng thể động đậy gì được vậy nè?! Ở tư thế nửa đứng nửa ngồi, nửa trong mùng nửa ngoài mùng mà chẳng cử động được, mình bắt đầu cuống lên nghĩ "Mép dưới cái mùng đang vắt qua đầu qua cổ mình như thế này thì muỗi vô trong mùng hết rồi còn gì! Chó...
Nhận xét