Lần đầu ngồi thiền nghiêm túc (xếp bằng)
Tự đó giờ mình chưa lần nào ngồi thiền một cách nghiêm túc (xếp bằng bán già hoặc kiết già), mặc dù việc quan sát nội tâm bằng con mắt bên trong thì khá thường xuyên và đã mang lại cho mình nhiều lợi ích. Hôm nay, nhờ mất ngủ giữa đêm và dạo này cũng đang cần phải "nâng cấp" cái "ngọn đèn chiếu ma" bằng con mắt bên trong của mình nên mình đã có dịp ngồi thiền ở tư thế xếp bằng đơn giản (bán già) với một số kết quả khá thú vị.
Nhưng trước khi quyết định ngồi dậy để thiền, theo thói quen, mình đã "nằm thiền" để đuổi con ma "Intrinsic Statics/Dynamics" đi. "Intrinsic Statics/Dynamics" vốn là một vấn đề nan giải trong lý thuyết Uniinfo của mình, và hồi tối ngay trước khi đặt lưng xuống ngủ thì mình vẫn còn băn khoăn với nó. Thế nên nửa đêm, khi bị tiếng động bên ngoài đánh thức, trong cảnh mơ màng nửa tỉnh nửa mơ đó, "Intrinsic Statics/Dynamics" bỗng biến thành một con ma lôi kéo mình chạy theo nó đến hụt hơi! Mình rất ghét bị mất tự chủ nên đã quyết định tỉnh dậy hẳn để dùng "ngọn đèn chiếu ma" mà đuổi nó đi.
"Nằm thiền" gặp những con "ma vui tính"
Mắt bên trong đã mở, hai con mắt bên ngoài vẫn nhắm nghiền, mình thấy cả một lũ "ma" đang quậy tưng bừng trong tâm thức. Nhưng ánh mắt của mình dòm tới đâu thì chỗ đó liền hoá ra im lặng. Con ma lớn nhứt và to tiếng nhất là con "Intrinsic Statics/Dynamics". Nó rất lươn lẹo, cứ lẩn trốn quẩn quanh lắt léo. Lần đầu nhìn thấy nó, chỉ chiếu thấy được cái đuôi, cái đuôi liền bất động rồi biến mất, nhưng nó hãy còn lẩn khuất... Lần sau nhìn thấy nó, đã bắt được cái mình của nó, cái mình cũng thôi động đậy và biến mất. Đến lần thứ ba mới thấy rõ được mặt mũi của nó, nơi cội nguồn gây ra cảnh lộn xộn trong tâm thức của mình, và nó liền tan rã. Nhưng dường như nó chỉ mới phân thân ra thành trăm mảnh chứ chưa thực sự mất hẳn... Tâm thức mình bây giờ giống như một khu rừng với những con khỉ vượn ẩn nấp trên cành cây. Mình lia mắt tới đâu thì nơi đó liền im bặt, nhưng dừng lại một tí thì nghe thấy vô số tiếng cười khúc khích phát ra từ trong những góc khuất. "Ê hê, cái bọn này thiệt là vui tính!" - mình nghĩ vậy rồi bỏ mặc chúng chẳng thèm để ý tới nữa. Không có ai dõi theo, chắc bọn chúng cũng chán nên rốt cuộc đều bỏ đi đâu hết.
Từ quan sát qua ống nhòm đến cái nhìn toàn cảnh
Sẵn tiện đang quan sát, mình thử tiếp tục xem còn thấy gì nữa không, vì cũng khá lâu rồi chẳng có con ma nào quấy động tâm thức mình đến độ phải dừng lại để "chiếu sáng" nữa. Mình nằm khá lâu mà chẳng thấy tâm niệm nào khởi lên, chỉ thấy những cảm giác đến từ sức nặng của cơ thể đè lên sàn. Nhưng khi nương theo những cảm giác đó thì tạp niệm cũng bắt đầu khởi dậy. Mình thấy khó chịu dưới lưng, liền khởi niệm phải trở mình để đổi tư thế nằm, lập tức các cơ hoạt động và mình lăn qua trước khi nhận ra hành động đó. Sau đó là những luồng suy nghĩ vu vơ đến với mình từ sau lưng... Mình suy nghĩ một tí thì quay con mắt bên trong lại phía sau, thấy rõ "mình đang suy nghĩ", lập tức dòng suy tư đó đứt đoạn, đứng lại, và tan rã. Nằm lâu chẳng thấy gì, rồi lại xoay trở mình mẩy mấy lần nữa... Đoạn, thấy có một luồng suy nghĩ mập mờ xuất hiện ở mang tai, mình liền lia mắt qua đưa nó vào chính giữa tầm quan sát thì thấy rõ hành động đó của mình đã làm cho nó mất năng lượng mà đứng lại (chỉ còn là hình ảnh) và rồi tan biến. Nhận thức ra "sức mạnh huỷ diệt" của ánh mắt bên trong, mình thử không chủ động quan sát nữa, niệm nào khởi lên cũng mặc kệ... Ấy thì lần lượt các dòng suy nghĩ chảy ra tự sau ót (gáy) của mình. Chúng nó cuốn mình đi và mình cứ suy nghĩ theo chúng, chẳng dám "quay lại nhìn" sợ làm "tổn thương" chúng, nhưng có một điều lạ là mình vẫn nhớ hết thảy những gì mình đã nghĩ! Khi dòm lại chúng thì mình thấy rõ đó chỉ là những hình ảnh trong ký ức và cái thấy đó chẳng có một mảy may nào tác động đến những gì đã và đang xảy ra trong đầu, chẳng huỷ diệt nhưng cũng chẳng hề làm chủ được chúng. Sau cái trở mình cuối cùng, mình có một trải nghiệm thật tuyệt với cảm giác bồng bềnh như đang thả người trên mặt biển. Ấy là khi mình thu tầm mắt lại, chẳng nhìn tập trung vào bất kỳ một niệm hay cảm giác nào nữa. Lúc bấy giờ góc nhìn mình được mở rộng ra toàn cảnh (như 360° trong 2D hay 720° trong 3D), chẳng còn thứ gì "xảy ra ở sau lưng" nữa, cái gì cũng thấy mà chẳng cái gì bị phá huỷ cả. Và khi đó thì hơi thở mình cũng trở nên nhẹ nhàng đến dường như không cần thở nữa! Nhưng một lúc sau thì cảm giác khó chịu với áp lực đè thân mình xuống sàn lại bao trùm cả không thời gian. Thế là mình quyết định ngồi dậy!
Ngồi thiền thấy thói quen làm khoa học
Ngồi lên, xếp chân bán già, dựng thẳng lưng, hai tay để lên đầu gối, mình chợt nhận ra "Ồ, hoá ra ngồi thiền lại thoải mái hơn nằm thiền nhiều đến vậy!" Vậy ra là hồi đó giờ mình đã sai lầm khi quan niệm "Cứ nằm cho nó thoải mái!" Mình tiếp tục chơi với cái "ống nhòm" hồi nãy, dòm xa rồi lại dòm gần... Mình thấy đúng hệt như ống nhòm hay kính hiển vi ngoài đời, hễ mình tập trung vào đâu thì cái cảm giác, âm thanh, ý niệm đó hiện lên thật rõ và những cái khác thì nhoè đi hết. Từng bộ phận trong cơ thể, mình tập trung vào chưn thì thấy rõ áp lực của chưn này đè lên chưn kia, dòm vào lưng thì thấy rõ sức nặng của toàn thân đang treo ở đó, rằng nó đang thẳng hay bắt đầu cong xuống, v.v. Trong thế giới nội tâm thì không gian như chẳng có chiều mà chỉ có hướng "phía trước" với "phía sau", nhưng khi lia cái "ống nhòm" đó ra thế giới hiện tượng bên ngoài thì thấy rõ 3 chiều không gian của nó. Nghe tiếng ếch kêu, mình "zoom lại" thì thấy nó ở khắp xung quanh; nghe tiếng chó sủa xa xa, rồi lại thấy hơi thở đang ở ngay đây; lắng tai nghe từng giọt nước nhỏ xuống trong đêm vắng, mình thấy rõ nó ở nơi cửa sổ bên tay trái; rồi lại lắng tai nghe tiếng vo ve của muỗi, mình thấy rõ chúng đang quần thảo ngay trên đầu... Xong, mình thu "ống nhòm" lại, mở rộng góc nhìn ra toàn thể không gian trong ngoài. Những tiếng động từ bên ngoài và những cảm giác trên cơ thể cứ lần lượt đến rồi đi... Bỗng có một niệm khởi dậy rằng "Bọn muỗi này ngửi thấy mùi người nên quây quần lại đây đây!" Hoá ra là do mình ngồi thẳng, đầu đụng nóc mùng nên các chị muỗi bầu cứ tập trung lại ngày càng đông ở trên đầu. Niệm đó chỉ có đúng một câu vậy thôi, nhưng liền sau đó là một niệm khác rằng "À, đúng là thói quen làm khoa học, gặp cái gì cũng khởi niệm giải thích!" Nếu niệm đầu không mang lại cảm giác gì (trung tính) thì niệm thứ hai mang lại cảm giác hưng phấn quen thuộc của mình mỗi khi "ngộ" ra một điều gì đó. Và mình lại thấy từ cái cảm giác hưng phấn đó sinh ra nhiều niệm khác nữa. Nhưng lúc này chẳng phải lúc làm khoa học nên mình chẳng đuổi theo chúng mà cứ để chúng tự đến tự đi qua trước mặt vậy. Rồi thì cái năng lượng hưng phấn đó cũng cạn kiệt, cũng chẳng còn niệm nào được sinh ra từ đó nữa. Đến lượt bản thân cái sự trống trải "vô niệm" đó làm mình khởi một loạt niệm:- Ủa, vậy thường thì niệm gì là khó dẹp nhỉ?
- Tính dục!
- Đúng rồi, tính dục là cái nguồn năng lượng tự nhiên mạnh nhứt mà!
- Vậy thử ngồi thêm xem nó có nhảy ra không nhé.
Thế là mình thu ánh mắt lại để nhìn toàn cảnh và chờ đợi niệm tiếp theo. Hồi lâu không thấy gì ngoài những tiếng động trong đêm cùng những cảm giác trên cơ thể, mình liền khởi niệm "Vậy thử chủ động khơi nguồn xem sao..." Thế là mình chủ động gợi ý về tính dục, nhưng chẳng hiểu sao cũng chẳng thấy gì cả! Cuối cùng mình nghĩ "Thôi, không quan sát trực tiếp được thì tìm trong trí nhớ vậy!" Và mình đã lục lọi trong trí nhớ một hồi, thấy cảnh mình đang đạp xe sau lưng một cô gái có thân hình hấp dẫn, ăn mặc sexy. Nhớ lại lúc đó mình đã thấy rõ chuỗi nhân quả từ hình ảnh bên ngoài, vào khớp với hình ảnh trong đầu (vốn luôn ẩn nấp trong vô thức) tạo nên cảm giác ham muốn, rồi cảm giác đó lan truyền xuống thân tạo nên phản ứng sinh lý,... Sau khi chuỗi phản ứng nhân quả đó tái hiện trong đầu mình thì cảm giác hưng phấn của cái "ngộ" lại trỗi lên, còn mạnh hơn cả lúc nãy. Liền theo đó là ký ức về một phim tài liệu ngày trước mình đã xem hiện ra: Khi gặp những gợi ý về thức ăn thì trong não hiện ra hình ảnh của thức ăn, rồi hình ảnh đó khiến não tiết ra dopamine, dopamine bắt cơ thể phải hành động cho đến khi thoả mãn.* Nhớ tới đây thì cảm giác hưng phấn của mình dâng lên mạnh đến nỗi mình không thể nhịn cười được. Thế là mình cười ngả nghiêng rồi dừng thiền luôn.
__________________________
* Mình không còn nhớ tên phim tài liệu có đề cập đến sự thèm ăn đó, nhưng có thể tham khảo qua phim tài liệu nói về nghiện meth này: Meth Inside Out: Brain & Behavior - Triggers
Nhận xét