Trước đây mình có nêu ra 4 điểm đại cương trên con đường giải thoát . Nay mình nói rõ hơn về các bước đi trên con đường đó, nhờ duyên một bạn hỏi mình làm sao để tập trung vào here-now (tại đây - bây giờ). Hễ còn chưa thấy khổ, hoặc khổ chưa đủ vì còn nhiều vốn (phước, may mắn, vật chất, năng lượng, sức lực, hỗ trợ từ bên ngoài,...) thì còn phải chạy, phải phân tán chứ không thể nào dừng lại và tập trung được. Đó là vì mình được trao vốn, năng lượng đó là để cày cuốc, để chạy, để phân tán cái năng lượng đó ra, là nghĩa vụ của mình. Khi đã thấy "đủ rồi", thực sự khao khát "mình tha thiết muốn dừng lại" (chứ ko phải chỉ "khổ quá, làm sao để mình hết khổ... lẹ lẹ!"), thì mình mới bắt đầu có duyên để buông xả. Nhưng nghiệp (thói quen) lâu đời của mình khiến mình càng thấy khổ càng muốn chạy trốn, càng tìm đủ mọi thứ khác việc khác đối tượng khác để hướng tới, để lảng tránh đi để che lấp đi cái nỗi khổ đó, chứ chưa thể dừng lại, chưa thể tập trung được
Nhận xét
- 8/6/2010: Hủy án phúc thẩm và án sơ thẩm để điều tra lại
- 30/11/2010: Bà Trần Ngọc Sương đối chất với các bị can vụ án NTSH
Tin tổng hợp: Vì sao bà Trần Ngọc Sương muốn tự sát?
- Bản giải trình của bà Trần Ngọc Sương
- Bà Trần Ngọc Sương kể chuyện
- Họp báo tại TP. Cần Thơ: "Chúng tôi cũng đang đề nghị Ban Tuyên giáo Trung ương chỉ đạo định hướng dư luận về vụ Nông trường Sông Hậu" - lãnh đạo TP Cần Thơ nói với phóng viên.