Chấp nhận được là tình thương

Hôm nay nhờ cái duyên của một cậu em mà mình mạnh dạn chia sẻ ra đây những gì mình đã thấy (thấy bên trong, ko phải bằng 2 con mắt thịt bên ngoài, nên bạn có thể gọi là "cảm nhận", "tưởng tượng", hay thậm chí là "mơ" là "ảo giác" cũng được):

Vì mãi mê nghĩ cách sắp xếp nội dung cho bài viết chia sẻ trên mạng mà mình lỡ tay giết hại một sinh linh bé nhỏ trên người mình, một thói quen xấu. Mình hoàn toàn không có ý muốn giết nó, cũng không có nhu cầu phải loại trừ nó. Hơn nữa, mình đã hoà hợp được với nó nhiều rồi, cả 2 đều tốt hơn trong quá trình hoà hợp, nhưng chỉ một chút lơ đễnh, thói quen cũ đã quay lại hại mình. Mình đặt tay lên vết máu nhỏ đó, mình cảm nhận được sự đau xót, thứ mà mình sẽ không thấy gì hết nếu mình bỏ qua. Nhập tâm vào nỗi đau đó, mình thấy một kẻ tử tù bị treo cổ, dường như đó là mình. À không, đó chính là mình, vì nếu không phải là mình thì làm sao mình có thể thấy rõ được như vậy, cảm nhận được rõ sự đau đớn đến như vậy!

Rồi đùng một cái, mình thấy ai đó tông mạnh vào sau lưng mình, mình bay lên nằm ngửa trên xe máy, cả người và xe trượt dài 3-4 mét trên đường. Không thở được, nhưng mình cũng cố gắng ngồi dậy vì không thể nằm giữa đường cản trở giao thông như vậy được. May mắn có người đẩy xe vào giúp mình, mình quay ra sau lưng thì thấy người tông mình dường như không dậy nổi. Anh ta được người khác dìu vào lề đường. Mình đến bên cạnh anh ta để xem sao. Mình chỉ bị trầy nhẹ và tức ngực, kỹ thuật hít thở cũng giúp mình bình tĩnh, bớt đau và thở lại được nhẹ nhàng. Còn anh ta thì bị nặng hơn nhiều, nhìn là biết gãy vai rồi vì mình cũng đã bị té xe gãy vai như vậy. Mình vừa tính mở lời hỏi thăm thì anh ta đã mở lời trước:
- Anh đi xe gì kì vậy? Đang chạy mà quẹo ngang vậy?!
- Anh bình tĩnh nào! Tui không quẹo ngang mà chỉ thắng lại để tránh mấy xe qua đường phía trước. Đây là đèn đỏ mà, thế nào cũng phải có người qua lại chứ! Tại anh không làm chủ được tốc độ thôi...
- Ở đây không ai làm chủ được tốc độ hết! Xuống dốc cầu là không thể nào làm chủ tốc độ được!
- Anh bình tĩnh đi! Đến nước này rồi mình phải bình tĩnh lại để rút kinh nghiệm chứ còn hơn thua phải trái làm gì nữa...
Anh ta loay hoay với cái vai bị gãy của mình mà không biết, cứ nghĩ là nó chỉ bị trật khớp thôi nên cứ nhờ người khác kéo ra mà chẳng ai dám kéo cả. Một hồi thì mọi người cũng bỏ đi hết chỉ còn lại mình với anh. Mình thấy rõ cái vai anh ấy chính là cái vai mình đã từng gãy mấy năm trước, cái tâm mê mờ hiện tại của anh chính là cái tâm của mình những khi bị áp lực căng thẳng. Thế nên mình ngồi lại để động viên anh. Không còn ai giúp, anh đành nhờ mình kéo tay. Mình rờ vào vai thì thấy rõ chỗ gãy xương lạo xạo bên trong, nhưng cũng thấy rõ tâm anh đang quá rối, đang không thể nào chấp nhận được thực tế này, nên mình đành nói lảng ra rằng "không được đâu, cái này tui bị rồi, để vậy tốt hơn!" Mình chia sẻ với anh về kinh nghiệm gãy vai ngày trước của mình, rằng để không bị lệch vị trí thì mau lành hơn, khuyên anh sáng mai đi khám ngay, v.v. Tuy anh chẳng nói gì với mình ngoài việc nhờ kéo tay, mình thấy rõ tâm anh đang rất rối, và tối thui, có vẻ đang bị áp lực gia đình và công việc. Mình kè anh về và hôm sau hỏi lại thì quả thực là anh đã gặp chuyện không vui trước đó. Sau một đêm đối diện với thực tế, sáng hôm sau anh cũng đã chấp nhận hơn, chấp nhận bị gãy vai, chấp nhận có lỗi và hỏi thăm mình. Mình bảo chỉ bị hơi khó thở thôi, không sao (dù mình bị gãy một cọng sườn), không phải chỉ để an ủi anh mà vì mình không sao thật... so với bao lần sống chết tự đó giờ...

Rồi lại chớp một cái, mình mở mắt ra thì thấy không thở được, tức ngực, đang nằm sấp trước một cửa hang đá. Định thần lại thì nhớ ra là mình vừa rớt từ trên nóc hang xuống khi đi một mình trên núi. Từ từ hít thở nhẹ lại, rồi mình cũng ngồi dậy được, nhưng trời đã sập tối, vách núi dốc đứng không có đường đi, chỉ có thể bò... bò mấy tiếng đồng hồ rồi cũng xuống được tới chân núi.

Rồi lại tối thui, hoàn toàn không có hơi thở, không có gì hết... À không, hình như có một cái thân thể đang chìm dưới đáy hồ... Ơ nhưng sao lại có cái đứa ngớ ngẩn nào nằm trên mặt nước dòm thấy kẻ bị chìm đó mà không hành động gì hết nhỉ? "Phải nhập vào nó thôi! Bắt nó hành động thôi!" Rồi mình liền lao đầu lặn xuống kéo cái thân thể kia lên, hô hấp nhân tạo các kiểu... Tỉnh dậy, tuy chưa nói được nhưng biết "mình không sao rồi". À hoá ra cái thân thể đó chính là mình!

Một hơi thở hít vào, hít vào làm mình tỉnh ra. Mình còn nghe vọng bên tai lời nhắc nhở "hít thở, hít thở đi!" nhưng nhìn lại thì chẳng thấy ai. Khoác nước lên rửa mặt, mình tự hỏi "mình ở đâu đây?" Thì ra là trong cái nhà tắm. "Nhưng mình đã ở đây từ lúc nào, đã gục xuống và tỉnh dậy bao nhiêu lần rồi?" Nhớ lại thì không tài nào đếm nổi. Thế nên mình bước ra ngoài để kiểm tra... Nhưng lạ thật! Mỗi lần bước ra là một cảnh vật khác!? Nhớ kỹ hơn thì thấy thực ra mỗi lần bước ra là một đời sống khác. Có đời sống vui chơi, có đời sống đau khổ, có đời sống nghiện ngập, có đời sống tội phạm,... "Sao? Mình đã giết người sao?" Không thể tin được, nhưng những gì diễn ra thì mình phải chứng kiến thôi. Mình thấy rõ tại sao mình hành động như vậy, thấy rõ tâm mình đã tối tăm ra sao, tim mình đã đau khổ thế nào... "Sao, kẻ giết người mà đau khổ sao?" Một ý nghĩ đó khởi lên, mình liền bị dán xuống dưới sàn. "Sao vậy? Để trả nghiệp giết người à?" Một cái đau nhói qua, mình vừa nhận ra rằng mình đang làm người bị giết thì đã không còn thấy biết gì nữa. Nhưng hễ có một chút thấy biết trở lại, mình liền giẫy giụa. Cũng chẳng rõ là giẫy giụa ở đâu nữa, hình như có cả trên sàn nhà, trên mặt đất, có cả trên giường, và cả ở giữa rừng. A, mình lại bị ăn thịt chứ không phải bị dao đâm!?! Rồi mình lại hít một hơi thở thật sâu để tỉnh dậy sau khi hạ gục con mồi. "Sao? Con sư tử săn mồi mà cũng mệt đứt hơi vậy sao?" Mình quay lại nhập sâu hơn vào cái khoảnh khắc khủng khiếp đó, mình thấy rõ cái thấy của con sư tử ăn thịt và cái thấy của con nai bị ăn thịt là một, chẳng mảy may khác biệt. Nhưng do cái áo da của 2 con khác nhau nên đã lưu lại 2 ký ức khác nhau mà thôi. Con sư tử đã nuốt con nai vào bụng, con nai đã trở thành một phần của con sư tử, nhưng vì bị che mờ tâm trí nên con sư tử chỉ nhớ phần ngon lành của nó, sự mệt mỏi của nó, mà không nhớ gì tới con nai. Bởi không nhớ nên con sư tử phải quay lại làm con nai để "thưởng thức" cảm giác bị ăn thịt, dù rất ngắn ngủi. Cứ thế quay vòng vòng trong vô minh (không thấy biết rõ ràng). Quay xuống, quay lên, có lúc lại quay lên làm người. Có lẽ vì đã chán ngán cảnh giết và bị giết rồi, nhưng ám ảnh tội lỗi vẫn còn, nên mình lại muốn tự tử! Nào treo cổ, nào đâm đầu vô tường, nào dìm mình xuống nước sâu...

"Nhưng sao chạy nẻo nào cũng không thoát được, cũng phải quay trở lại vậy?!" "Ha ha, còn chưa chấp nhận nữa hả?" – mình bỗng nghe có tiếng ai đó nói mỉa mai mà dòm hoài không thấy. "Tui nè, tao nè, mình nè, ở đây có ai khác nữa đâu mà tìm kiếm!" Chấp nhận một cái thì trước mắt liền sáng ra, sáng rực rỡ mà không hề chói loá. Chẳng biết diễn tả cái nơi sáng rực đó thế nào, nhưng đại loại nó như cái bàn tròn mà không có bàn, cái hội trường mà không có tường và bàn ghế. Ở đó mọi người biết nhau hết mà không cần gọi tên, thấy nhau hết từ trong ra ngoài mà không chút ngại ngần. Cũng như quần áo vải có thể che được người ngoài chứ không che được chính mình, những bộ áo da áo thịt kia có thể che được mắt trần chứ chẳng che được cái thấy biết ở cõi này. Bao nhiêu tội lỗi, xấu hổ, sợ hãi đều được phơi bày. Ở đời này, mình chẳng quen giấu giếm nên việc phơi bày đó cũng không làm mình khó chịu, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Nhưng vẫn còn chút luyến tiếc:
- Ủa, vậy chỉ có nhiêu thôi sao? Sao mà chán ngắt vậy?
- Chán thì lao vào đi, đó đó, ở mép của khối sáng đó đó (biên giới giữa sáng và tối), chỗ nào cũng được!
Mình hướng mắt vào một điểm thì liền thấy nó mở rộng ra như zoom (phóng to) màn hình vậy, thấy đủ thứ loi nhoi trong đó nhưng chẳng rõ. Bỗng có một con bé chảnh choẹ đi xe attila phóng ra từ trong đó, lướt nhanh qua khối sáng rồi biến mất vào một điểm khác ở biên.
- Ai vậy? Có phải Diễm không?
- Ai cũng được, cái tên thì có quan trọng gì?! Thích thì chạy theo đi!
- Vậy còn Định đâu? Huy đâu?
- Đó chỉ là những cái tên thôi mà, sao cứ ôm nó theo hoài vậy?
- Đâu phải chỉ cái tên, có bao nhiêu là kiến thức, ý tưởng hay, những việc còn đang làm dở dang chỗ thằng Định đó mà!
- Vậy thì nhảy vào đi!

Đứng dậy, bước vào một điểm ở biên giới, mình nhập trở lại vào cái gác gỗ nhà mình. Mình bỗng thấy gương mặt ai đó hiện ra trước mắt. Thì ra là mình đang soi gương... hay là đang dòm màn hình đen của máy vi tính nhỉ? "Cái nào cũng soi gương được mà!" Thế là mình nhìn thẳng vào đó, dù ý thức được là đang soi gương nhưng mình thấy thật khó nhận ra mình. Mình thấy mặt người nam, rồi mặt người nữ, rồi mặt quỷ, rồi mặt ma, rồi mặt phật, v.v. Cuốn vào vòng lặp vô tận ấy, mình lại muốn thoát ra. Nhưng mỗi lần nhìn ra ngoài trời thì đều thấy trời tối đen... "biết bao giờ mới thoát ra được đây?" Chờ đợi mỏi mòn, buồn chán, tối tăm, tưởng chừng như vô vọng. Mình nhìn thấy vợ nấu cơm, cho mình ăn nhưng chẳng hiểu gì mình hết, cứ làm như cái máy hay cái xác vô hồn ấy. Hay chính mình mới là cái xác vô hồn? Không có thời gian để trả lời những câu hỏi vớ vẩn đó, vì mình biết rõ rằng cả 2 cái thân này (chồng & vợ) đều chỉ là 2 cái xác thôi, rằng cái mình đang thấy đây cũng chính là cái mà vợ thấy. Nên nếu cái thức (tâm thức) mà xem cái xác là "vô hồn" thì cái thức này ở đâu?! Vậy nên mình quay về an trú trong hơi thở chánh niệm. Dựa vào hơi thở chánh niệm, mình đối diện được với những cái tệ nhứt, xấu nhứt. Đối diện được, chấp nhận được, liền mọi thứ biến thành tình thương. Với tình thương vô điều kiện hiện hữu ở khắp nơi đó, tâm mình được tự do giải thoát. Nhưng cái sự tự do giải thoát hay tình thương vô điều kiện này không thể dùng lời nói mà diễn tả được. Cả những thứ mình đã trải qua, thấy qua đó cũng chẳng dễ dàng nói cho người khác hiểu được. Thế nên mình quyết định rút lại một câu thôi:

"Bất kể chuyện gì xảy ra, hễ đối diện được, chấp nhận được, thì đó chính là tình thương, chính là trí tuệ!"

Nhận xét

ComputerBoy đã nói…
2 chữ "chấp" & "thương" thiệt là thú vị: "cố chấp" -> "chấp nhận", "bị thương" -> "được thương"
https://creatzynotes.blogspot.com/2021/04/chap-thuong.html

Bài đăng phổ biến từ blog này

Flan, một cái bánh, ôi quá nhiều cái tên!

Những mẩu chuyện Phá chấp

Giác ngộ toán học

Chỉ một chữ "Thương"

12:00 am / 12:00 pm ??!

Spirorus, the structure of spacetime ;)

Một giấc mơ thú vị & những ý nghĩa sâu sắc

Nhân Duyên Nghiệp Quả

Tính tương đối & trí tuệ về tính Bình đẳng

Các tầng Ý nghĩa của các con Số