Cái đích là chân trời
Hai thầy trò sau một tuần thưởng thức phong cảnh hữu tình ở núi Cực Lạc thì sáng ra thầy lại giục trò lên đường đi tiếp. - Đi thôi con, đừng để mình chìm đắm vào chỗ này. - Ủa, chẳng phải chúng ta đã tới đích rồi sao?! Đi bao nhiêu lâu, mất bao sức lực, mồ hồi và cả máu mới tới được đích... không hưởng thành quả mà còn đi đâu nữa thầy?! - Ta đã cho con hưởng thụ cả tuần qua rồi đó thôi, nếu con thấy chưa đủ thì cứ ở lại hưởng thụ đi, thầy đi một mình. - Vấn đề không phải là hưởng thụ, con theo thầy là để tới chỗ giải thoát chứ không phải để hưởng thụ. Nếu thích hưởng thụ thì còn đã ở lại trong đời rồi, có bao nhiêu thú vui ở đó chứ theo thầy lên núi chi cho mệt vậy?! - Nếu còn muốn giải thoát thì theo ta đi tiếp. - Nhưng tại sao phải đi tiếp khi chúng ta đã tới được đích giải thoát? - Đây không phải là đích. - Rõ ràng hồi ở trong thành phố, khi con hỏi “đi đâu để tìm được tự do” thì thầy đã chỉ tay về phía ngọn núi này mà. - Lúc đó trong thành phố bị nhà cửa che khuất tầm mắt