Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 4, 2021

"Chấp" & "Thương"

- Trời ơi, tức quá! Nó đã chơi ăn gian mà còn cười mình nữa kìa! - Ừ, tánh nó vậy mà, chơi bất chấp luôn mà! Mình chấp nó làm chi cho mệt?! - Nhưng mình bị thua oan ức thì làm sao chịu được?! - Chấp nhận đi là được hết hà! Cứ coi như mình chấp nó lần này đi! - Hả? Chấp nó hả? Vậy là coi như mình "ngon" hơn nó hen! - Ờ... thực ra cũng chẳng phải ai hơn ai cả, chỉ là tự mình thương lấy mình thôi. - Ồ, hay thiệt hen! Mình bị nó chơi gác thì mình tức, "tức" tức là " bị thương " trong lòng, rồi mình tự " thương mình " thì cái vết thương đó được hóa giải. 😃 - Đúng rồi, đơn giản vậy thôi, chẳng cần phải " phá chấp " chi cao siêu hết. Chỉ cần chuyển hết mọi cái " chấp " thành ra " chấp... nhận " là được. 😉 - A ha, chấp nhận được là tình thương ! Chấp [執] (giản thể: 执) Từ nghĩa gốc chữ Hán là " nắm giữ lấy ", như " cố chấp "[固執] (giữ chặt ý kiến, quan điểm), " tranh chấp "

Tùy duyên, thuận tự nhiên, đối diện và chấp nhận

Hình ảnh
Ở đời vui đạo, hãy tùy duyên: Đói ăn, khát uống, mệt ngủ yên! Ngọc sẵn trong nhà, thôi khỏi kiếm: Ðối cảnh không (động) tâm, chớ hỏi Thiền! – Trần Nhân Tông "Tùy duyên" được lấy thí dụ đơn giản như "đói ăn, khát uống, mệt ngủ yên", nên cũng có cách nói khác là "thuận tự nhiên". Nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi chúng ta sống quá nhanh, làm việc như cái máy thì chúng ta không còn khả năng nhận ra những cái "duyên" hay cái "tự nhiên" đó nữa. Khi bị lập trình trong đầu rằng "phải làm cái này, phải không được làm cái kia", chúng ta say mê làm việc quên ăn quên ngủ, không thấy đói không thấy mệt, nên cứ tưởng mình là "siêu nhân". Đến khi ăn thì dù bụng đã no nhưng miệng vẫn thèm nên lại ăn tiếp, ăn hại cái thân; đến khi ngủ thì nằm xuống mà tâm chẳng dừng nên ngủ chẳng yên; hay khi mệt quá phải nằm vật xuống thì chẳng còn muốn dậy nữa. Ở đời, chúng ta thường cứ nhảy qua nhảy lại giữa 2 thái cực đó: Làm cho cố để hò